Online: 11  |   Yesterday: 1845  |   Total: 1736028
vi  en
Home > About us > Bài viết cảm nhận về GTVH "Tôn trọng con người"
Bài viết cảm nhận về GTVH "Tôn trọng con người"

1.     Bài cảm nhận 1:  Tôn trọng con người

 

“Bài viết “Tôn trọng con người” thuộc loạt bài viết cảm nhận của nhân viên Công ty TNHH Cung Ứng Nhân Lực Nhân Kiệt về 5 giá trị văn hóa của công ty; Chúng tôi xin phép được chia sẻ bài viết của một bạn không nêu tên”

 

       Bài học về sự tôn trọng và tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.

 

      Một trong những bài học làm người đầu tiên có lẽ là bài học về sự tôn trọng người khác, cho dù họ có là ai, ở tầng lớp nào, đang làm công việc gì, thuộc giới tính nào đi chăng nữa thì họ cũng có quyền được tôn trọng.

 

      Câu chuyện mà tôi sắp kể ra đây là câu chuyện của chính cuộc đời mình, đó cũng là những dòng tâm sự, những uất ức và khát khao một lần được tôn trọng, được công nhận, được đối xử bình đẳng trong xã hội này.

 

      Đã từ lúc nào, có quá nhiều chuẩn mực do con người tự đặt ra, tự cho phép mình coi đó là thước đo để cư xử với từng kiểu người. Đã từ lúc nào và ai đã mặc định những cô tạp vụ, những chú lao công được coi là một tầng lớp thấp? Dù người đó là ai, công việc họ có là gì đi chăng nữa, thì họ cũng giống như chúng ta, mỗi cá thể đều có một sứ mệnh khác nhau, mang lại những điều tốt đẹp nhất cho cuộc đời. Chúng ta vẫn luôn coi thường nghề nghiệp của họ, nhưng nếu một ngày nào đó chính họ cũng coi thường công việc kia, thì thế giới chúng ta sống sẽ trở nên thế nào, hay lúc đó tất cả mọi người đều sống trên một đống rác lớn?

 

      Cách đây 12 năm, tôi là “con nhà người ta” một cách đúng nghĩa, đi học được làm lớp trưởng, luôn đứng nhất lớp, luôn được chọn đi thi học sinh giỏi các cấp. Mỗi lần họp phụ huynh, nghe cha mẹ của các bạn khen mình mà tôi thấy tự hào lẫn hãnh diện. Nhưng nếu cuộc sống cứ bình dị trôi qua như thế thì đã không còn gọi là cuộc sống nữa. Sau một thời gian dài kiểm chứng, chối bỏ, che giấu, tôi nhận ra mình “không” giống như những đứa con gái bình thường khác. Bàng hoàng, không tin vào sự thật, tôi sụp đổ và tự ghê tởm chính bản thân mình – tôi là người đồng tính. Khóc có, tự giày vò bản thân có, trốn chạy có, và thậm chí là tự tử, ngay cả tôi cũng không thể chấp nhận được con người mình. Tôi loay hoay chẳng biết nên làm gì để “được” bình thường như các bạn. Tôi tự thu mình vào một góc, không bạn bè, không giao tiếp, tất cả buồn vui đều chịu đựng một mình. Sau một thời gian dài chìm trong vũng lầy mà mình tự chôn chân, tôi quyết tâm đậu Đại Học, ngay sau khi có kết quả, tôi đã có một quyết định khiến cuộc đời mình rẽ ngang một con đường hoàn toàn khác – come out.

 

      Từ một đứa con là niềm tự hào của cha mẹ, tôi trở thành tội đồ khiến cho cả gia đình, dòng họ phải nhục nhã. Người phụ nữ sinh ra tôi, dùng mọi từ ngữ nặng nề nhất có thể để nói về giới tính của tôi, đánh tôi, xích chân tôi lại và thậm chí là dọa giết nếu tôi nhận mình là người đồng tính. Tôi vẫn không quên được những đòn roi in hằn vào da thịt, bật máu, tôi vẫn nhớ như in cái lần bị dí dao vào cổ để lựa chọn giữa cái chết và sống thật với giới tính của mình. Tôi vẫn còn những vết sẹo do nước sôi mang lại. Tất cả mọi người như càng củng cố cái suy nghĩ vốn có trong tôi, đó là người đồng tính thật sự là một điều gì đó cặn bã, đáng bị coi thường và chà đạp. Thật ra, tôi vẫn là tôi của trước đó, vẫn cái tên đó, vẫn bộ dạng đó, nhưng chỉ với một mái tóc, một cách sống khác mà tôi chọn đã khiến cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi.

 

      Cái cảm giác tôi đi mua đồ mà người ta không chịu bán cho tôi, chỉ vì tôi đồng tính.

 

      Cái cảm giác người ta đăng bản cho thuê phòng trọ, nhưng đến khi nghe tôi cất giọng nói, họ nhìn từ trên xuống dưới và đổi ý không cho tôi thuê nữa.

 

      Đến lớp bọn con trai thì không ưa, bọn con gái thì không dám chơi chung vì sợ “lây bệnh”. Người ta nói thời sinh viên là đẹp nhất của thanh xuân một người, nhưng với tôi là ám ảnh vì bị kì thị, coi thường. Và đến năm 3, tôi quyết định nghỉ học đi làm công nhân.

 

      Tôi lại nhớ cái cảm giác, tôi đưa cho chú bảo vệ công ty bộ hồ sơ với thái độ trân trọng nhất có thể, vì nó là niềm hi vọng của tôi mà. Nhưng sau khi tôi vừa quay đi, họ đã vứt hồ sơ của tôi vào thùng rác rồi cùng nhau chỉ trỏ, cười lớn. Tôi không biết cảm giác lúc đó là căm phẫn hay ấm ức, họ chỉ đơn giản là vứt một bộ hồ sơ, nhưng vô tình đã dập tắt đi bao nhiêu hi vọng về một cuộc sống mới của tôi, họ đã vô tình đẩy tôi vào một cuộc sống lang bạt, không tiền, không nơi ở trọ, không công việc, không người thân, hoàn toàn chẳng có gì.

 

      Tôi đã bắt đầu không còn buồn và quen dần với điều đó, để đến tận sau này, mỗi lần đi xin việc, câu nói đầu tiên của tôi luôn là “ em là người đồng tính thì có thể được nhận không?”.

 

      Và tôi mặc định mình ở một tầng lớp thấp kém dưới đáy xã hội, mà ở nơi đó tôi cho phép người ta có quyền coi thường và không tôn trọng mình. Mỗi lần có ai đó đối xử tệ với tôi, tôi cũng không còn trách người ta, mà tự trách giới tính của bản thân mình, vì tôi như vậy nên tôi không dám đòi hỏi cái quyền được tôn trọng, bình đẳng.

 

      Cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn tôi cũng tìm được việc – làm công nhân. Tôi vẫn nhớ dịp 20/10 năm đó, khi ai ai cũng chuẩn bị hoa, quà tặng cho sếp, quản lý, còn tôi thì chỉ mua được mấy cái đồ cột tóc rẻ tiền tặng ba cô lao công. Có một hình ảnh mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi, khi tôi vào nhà vệ sinh tìm mấy cô và nói là có mua cho mấy cô món quà nhỏ, mấy cô vội vã vứt chổi, vứt giẻ lau và đón nhận món quà của tôi bằng cả sự trân trọng nhất có thể. Tự dưng tôi cảm giác chạnh lòng thay cho các cô. Kể từ lần đó, ngày nào các cô cũng dành phần cho tôi, khi thì cái bánh, khi thì hộp sữa, đôi khi chỉ đơn giản là cái kẹo. Tình thương đó tôi cảm nhận chưa được bao lâu thì ba cô báo rằng sẽ nghỉ việc, trước khi nghỉ ba cô dúi vào tay tôi một bao lì xì, cô nói “công ty có 300 công nhân nhưng chỉ có mình con tôn trọng các cô, ngày nào thấy con vui thì thôi, ngày nào thấy con buồn là ba cô cũng buồn theo mà không giúp gì được”, tự dưng khóe mắt tôi cay xè. Trong bao lì xì đó số tiền không đáng là bao, nhưng đối với tôi đó là tất cả tình thương và sự trân trọng.Tôi càng nghẹn ngào hơn khi có một ngày vào facebook của một trong ba cô, tôi thấy ảnh bìa là hình cái cột tóc năm đó, cô vẫn luôn giữ gìn.

 

      Tôi quyết định nghỉ công ty.

 

      Trong một lần lang thang trên mạng sau một thời gian dài “thất nghiệp”, tôi nhìn thấy bài đăng tuyển dụng của công ty– tuyển giám sát khu vực. Dù trước đó tôi chưa từng làm qua công việc này nhưng cảm giác tôi lại rất thích nó -  một công việc mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ là dành cho người như mình. Trong vô thức, tôi nhắn tin xin ứng tuyển. Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua....tôi dần quên đi dòng tin xin ứng tuyển ấy.

 

      Tôi lại lang thang trên mạng và một điều gì đó thôi thúc, tôi lại tìm vào trang và đọc yêu cầu tuyển dụng, đến lúc này thì tôi hoàn toàn không còn nghĩ đến công việc đó nữa.

  

      Tự dưng một tuần sau tôi nhận được phản hồi từ công ty, và vẫn là câu nói đó từ tôi được gửi đi “em là người đồng tính,..........”. Sau khi được báo lịch phỏng vấn, tôi vui nhưng không dám hi vọng quá nhiều, tôi nghĩ họ chỉ phỏng vấn cho đúng quy trình rồi thôi, làm sao một người như tôi có thể được nhận vào làm trong một môi trường tốt như vậy. Tôi tự coi thường chính bản thân mình. Tôi đi phỏng vấn nhưng không dám nói với bất cứ ai, vì tôi biết chắc mình sẽ thất bại.

 

      Cuối cùng tôi được nhận, nhưng tôi vẫn không dám chia sẻ với ai, vì hai tháng thử việc vẫn còn đang chờ tôi phía trước, tôi không dám nghĩ mình làm được.

 

      Tôi đến công ty với cảm giác đan xen lẫn lộn, một phần tôi muốn được hòa vào mọi người, một phần tôi lại muốn thu mình vào một góc riêng, tôi nhìn thấy ở mọi người sự chỉnh chu, sang trọng, chuyên nghiệp và tôi cảm giác mình không xứng để có thể hòa nhập vào, trong mắt tôi mọi người như một tầng lớp khác, phía trên.

 

      Tôi sợ mình trở thành vết nhơ, làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, và tôi chùng chân, muốn rút lui ra khỏi môi trường này, có lẽ một công việc “thấp kém” nào đó sẽ làm tôi thấy thoải mái hơn, vì với tôi, đó mới là nơi tôi thuộc về. Tôi không muốn mình làm sụp đổ hình tượng tốt đẹp mà mọi người đã cố gắng tạo dựng cho công ty trước đó. Nhưng tất cả mọi người đã làm cho suy nghĩ của tôi thay đổi. Tập thể công ty -  những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều cả về công việc lẫn tinh thần. Từ những điều cực kì đơn giản mọi người đều nhiệt tình chỉ dạy, có những lúc dù đang bận nhưng vẫn dạy tôi làm. Tôi không biết mọi người có thấy phiền không, tôi không biết mọi người giúp tôi với suy nghĩ gì, nhưng với tôi, cái tôi “nhận” được thật sự rất nhiều, cảm ơn mọi người vì đã cho tôi cái cảm giác những người đồng tính như tôi cũng được tôn trọng, cũng được coi là một phần của tập thể. Và một trong những người đã truyền cảm hứng, cho tôi động lực nhiều nhất là “sếp”, một người bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn hỏi thăm, động viên khi thấy tôi xảy ra chuyện. Cũng có thể là đối với ai, mọi người cũng đều đối xử tốt như thế, nhưng với tôi, tôi đón nhận nó bằng tất cả tấm lòng trân trọng nhất có thể. Tôi không còn coi nơi đây là công ty, mà là “gia đình”. Có những điều tưởng chừng như rất đơn giản mà mọi người đã vô tình cho đi, nhưng những gì người khác nhận được thật sự lại rất lớn, đủ để tôi vượt qua những khó khăn trong công việc, vượt qua những cám dỗ từ những công ty đối thủ mà ở lại với mọi  người. Lần đầu tiên tôi có cảm giác được tôn trọng, được công nhận, được yêu thương và giúp đỡ. Lần đầu tiên tôi có động lực trên chính con đường mà mình đã chọn bấy lâu nay. Cảm ơn sếp đã cho tôi suy nghĩ “dù bạn là ai, bạn thế nào không quan trọng, quan trọng là bạn sống thế nào và bạn làm được những gì”. Cảm ơn vì đã được gặp mọi người ở nơi đây. Cuộc sống này có hợp rồi cũng sẽ tan, nhưng các thành viên công ty mãi là một phần thanh xuân đẹp nhất mà tôi sẽ không bao giờ quên được. Hai tháng, quãng thời gian không phải quá dài, nhưng những gì đã đọng lại trong tôi thật sự rất nhiều. Cảm ơn mọi người lúc nào cũng quan tâm, chia sẻ, thông cảm và giúp đỡ cho tôi trong mọi việc. Tôi nhớ Acsimet từng nói “hãy cho tôi điểm tựa, tôi sẽ nhất bổng quả đất lên”, và hiện tại ngôi nhà Công ty đang là điểm tựa để tôi mạnh mẽ, vững vàng hơn để đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống này.

 

      Tôi chợt nhận ra, tôi luôn muốn được người khác tôn trọng nhưng tôi lại chưa từng tôn trọng bản thân mình. Tôi gạt bỏ những giá trị mà bản thân vốn có, tôi chỉ biết tự ti và coi thường bản thân mình.

 

      Mỗi người chúng ta đều có quyền tự chọn cách sống cho riêng mình, nên cần phải tôn trọng lẫn nhau, và hiển nhiên tôn trọng không phải con đường một chiều mà là hai chiều, xuất phát từ hai phía.Món quà quý giá nhất dành cho yêu thương không phải là món quà đắc tiền mà là sự thấu hiểu và tôn trọng. Trong đường đời, tôn trọng chính là khóa học bắt buộc của mỗi người, tôn trọng người khác cũng chính là tôn trọng bản thân mình./.

 

Tác giả: ẩn danh

HCM, Tháng 5/2021

 

 Đọc thêm:

     <<Giá trị văn hóa “Tận Tâm vì khách hàng”>>

     <<Giá Trị Văn Hóa “Chính Trực Và Chịu Trách Nhiệm”>>

     <<Giá trị văn hóa “Tinh Thần Tập Thể”>>

     <<Giá trị văn hóa “Tôn Trọng Con Người”>>

     <<Giá trị văn hóa “Tự chủ và hiệu quả”>>